Nàng duyên có lẽ chợt như hồng
Bến lỡ mơ thề khỏa đục trong
Để phút trao lòng say trĩu đọng
Mà tim quyện gió thoảng xưa lồng
Ai vì thuở cũ sao hoài ngóng
Họ bởi mi đầy cứ vẫn trông
Cõi nọ tình yêu dường cháy bỏng
Thì chăng biển ái dạt tươi nồng
Ngày duyên đã nhạt dứt tơ hồng
Để ngõ thương này mộng ái chong
Một thuở mê người tim nỗi ngóng
Ngàn năm đắm kẻ bữa tay lồng
Bao lời thoảng gió nhưng chờ đọng
Sóng biển yêu bờ tại lỡ trông
Dõi phận ai kìa đang nát mỏng
Còn đâu mắt nọ mãi xưa nồng